Ánh sáng bừng lên trong bóng tối.
Trong không khí “dư âm mùa Giáng
Sinh”, ai mà chẳng biết ánh sáng chính là Đức Giêsu đã bừng lên
trong bóng tối trần gian.
Một câu hỏi được bật lên:
Nhưng còn bóng tối trong căn
phòng tâm linh của tôi thì sao nhỉ??
Những câu trả lời đầy tự hào của người mang danh Kitô
hữu:
Chà, cần gì phải nói chuyện ruồi bu này..
Căn phòng tâm linh của tôi lúc nào mà chẳng
sáng..
· Này nhé, tôi là con nhà
đạo gốc nhé.
·
Tôi đã từng tham gia nhiều hội đoàn, cộng
đoàn khác nhau.
Căn phòng tâm linh của tôi lúc nào mà chẳng
sáng..
· Tôi đã từng
làm lễ sinh, hàng ngày quanh quẩn nơi
bàn thánh.
Tôi còn là giáo lý viên chuyên
dạy Phúc Âm cho trẻ em, người trưởng thành.
Căn phòng tâm linh của tôi lúc nào mà chẳng
sáng..
· Tôi là một tu sĩ, giáo
sĩ, sống đời thánh hiến, thậm chí còn
có địa vị cao trong Giáo hội.
· Tôi là một
tiến sĩ thần học, biết hết những lẽ đạo cao
siêu..
Căn phòng tâm linh của tôi lúc nào mà chẳng
sáng..
Lại một câu hỏi khác được vang
lên:
Nhìn bên ngoài, tôi quả là một người con Kitô hữu đạo
đức, đáng mọi người thán phục.
Nhưng nếu có ai đó hỏi tôi:
Căn phòng tâm linh của bạn sáng, như thế chứng tỏ bạn
tràn đầy ánh sáng của Chúa trong tâm hồn mình. Vậy thử hỏi:
Mỗi ngày bạn thực
sự sống kết hiệp nên một với Ngài theo tâm tình của Phaolô: “Tôi sống, không phải là tôi sống mà là chính Đức
Kitô sống trong tôi” tổng cộng được
bao nhiêu phút?
Anh chuyên môn hỏi cắc cớ thiên hạ.
Thực tình mà nói, chuyện này quả thực khó
trả lời.
Tôi cho rằng mỗi sáng thức dậy, dâng ngày
cho Chúa để Chúa thánh hóa toàn bộ công việc của mình
và mỗi khi đêm về, trước khi đi ngủ, tôi
dâng đêm cho Chúa để Chúa ban cho giấc ngủ bình an..
như vậy mà chưa đủ
sao??
Về lý thuyết mà nói: quan niệm sống như thế
nghe có vẻ tuyệt vời:
Coi như Chúa bao sân hết cho mình:
Ban ngày, Chúa thánh hóa công việc của tôi.
Ban đêm, Chúa cho tôi ngủ yên…
Còn gì sung sướng
bằng..Nhưng…
Nhưng… Chúa có thực sự Thánh hóa tất cả
những việc của mình suốt ngày không?
Tôi quả là nghi ngờ điều
này!!!
Lý
do: Sau khi dâng ngày, tôi
quên béng Chúa sống bên tôi..tôi quên béng Chúa sống trong
tôi.
Tôi chỉ thấy thằng tôi học hành hoặc cật lực làm việc để kiếm
tiền.
Tôi
chỉ thấy thằng
tôi nói năng, đối xử y như người không hề có Chúa trong lòng
mình.
Tôi chỉ thấy thằng
tôi ăn, ngủ, đi, đứng, vui buồn, chán nản rồi hy vọng hòan toàn theo khuôn mẫu thế gian.
Chúa có dính dáng gì tới đời sống của tôi
đâu???
Tóm lại, tôi sống như người máy. Mỗi ngày như mọi ngày…
Thế thì lấy gì mà tuyên bố một cách oai
phong rằng:
Căn phòng tâm linh của tôi lúc nào mà chẳng
sáng..
Mà đã không sáng thì ắt hẳn là tối
om…
Thì ra bấy lâu nay, dựa vào những việc đạo
đức bên ngoài, dựa vào những chức vị cao trong giáo xứ, giáo hội, tôi cứ tưởng
rằng:
Căn phòng Tâm linh của tôi sáng lắm
chứ..
Hóa ra nó còn tối hơn “đêm ba mươi”.
Lý do gì khiến tôi cứ tưởng căn phòng Tâm Linh
của tôi tối hơn “đêm ba
mươi”??
Lý do chủ yếu sau đây: Là vì ngay từ còn nhỏ tôi đã
bị đầu độc
rằng:
Tôi vốn sinh ra đã mắc tội tổ
tông.
Dù đã được chịu Phép Rửa, Thánh Thần đã tràn đầy trong
tôi qua việc linh mục xức dầu Thánh cho tôi..Nhưng tôi vẫn tiếp tục bị nhồi nhét trong đầu
rằng:
Tôi là vật phàm hèn, yếu
đuối
Ngay cả việc đón nhận Chúa vào lòng thân thương như vậy,
đầm ấm như vậy. Thế mà tôi vẫn cứ phải gào lên rằng: “Lậy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào lòng
con!!!”
Chính vì vậy nên tôi cứ tưởng mình “bị mù từ lúc mới sinh” và cứ mù như thế cho tới suốt cuộc đời trên trần
gian này.
Thế thì mong gì căn phòng Tâm linh của tôi sáng lên
được!!!
Vậy làm cách nào để nó tỏa
sáng đây???
Thực ra nó vẫn sáng ngời từ lâu lắm
rồi..
Có nhiều lý do rất hùng hồn
Tôi được sinh ra
bởi chính Thiên Chúa (Ga 1:13)
Mà Chúa là ánh sáng, tất nhiên tôi cũng là một tia sáng diệu huyền của Ngài chứ. Chúa là ánh
sáng làm sao Ngài lại sinh ra một “cục tối”. Nghe có vẻ vô lý
quá!!!
Ngay từ trong lòng thân mẫu, Chúa đã dùng Thần Khí của
Ngài Thánh hiến tôi và sai tôi Loan Báo
Tin Mừng cho muôn dân.
Mà thần Khí làm sao mà tối được?? Ngài sáng láng lắm chứ.
Như vậy ắt hẳn là căn phòng Tâm linh của tôi lúc nào mà chẳng rạng ngời ánh sáng của Ngài – Ánh sáng của Ngài
chứ không phải của cái thằng
tôi đâu nhé.
Thế nhưng thực tế lại rất đáng tiếc và đáng
buồn.
Tôi vẫn thấy căn phòng của mình “tối om om” !!!
Vậy làm cách nào để nó tỏa sáng như lòng Chúa mong
ước.
Siêng năng đọc
kinh ư?
Lo ra tới 90% ..thì nên cơm cháo gì
!!
Siêng năng rước
lễ ư?
Tôi đây rước lễ hơn 10.000 lần..thế mà vẫn thấy mình
“chẳng đáng Chúa ngự vào lòng” !!!
Làm việc đạo đức
ư??
Chỉ cảm thấy mình vênh vênh
cái mặt chúng tỏ ta đạo đức hơn người..nhưng thực sự
Tôi và Chúa vẫn “nghìn trùng xa
cách”.
Làm việc bác ái
ư??
Tôi chỉ thấy mình là người ban phát ơn huệ cho những kẻ
khốn cùng ..thì ra cái tôi còn lớn hơn “núi
Thái sơn” đến nỗi chẳng thấy Chúa
đâu trong việc làm việc từ thiện bác ái này.
Thế thì làm gì bây giờ???
Chúa nói rồi: "Anh em hãy sám hối,
vì Nước Trời đã đến gần."
Ôi chuyện này tôi đã nghe cả trăm lần
rồi.
Đã sám hối và xưng
tội cả ngàn lần rồi..có ăn thua gì đâu..
Tôi và Chúa vẫn “nghìn trùng
xa cách”.
Và Nước trời vẫn ở tít bên kia thế giới mai
sau..
Tôi có thấy gần như ở trên tay mình đâu (the kingdom of heaven is at hand)
!!
Thì ra tôi đã hiểu sai việc Sám hối và hiểu sai chuyện
Nước Trời
Hiểu đúng về
Sám hối: Sám hối chính là “thay đổi não trạng, thay đổi quan
niệm”.
Thay vì cứ tưởng mình phàm hèn, yếu đuối, tội lỗi xấu
xa..
Thì tôi phải thay đổi quan niệm bằng cách xác tín rằng,
hoàn toàn nhờ tình yêu thương của Chúa,
tôi được làm con
Chúa, (Ga 1:13)
được tràn đầy sức
mạnh của Thần Khí Thiên Chúa (Rm 5:5; 2Tm
4:7)
được sống trong ánh
sáng của Chúa (1Ga 1: 7)
nếu tôi sống trong tâm tình người con yêu dấu của Chúa
thì tự nhiên tôi cảm nghiệm rất rõ căn phòng Tâm linh của tôi luôn bừng lên
Ánh Sáng của Chúa – chứ không phải ánh sáng của tôi.
Hiểu sai về nước Trời:
Thường thường chúng ta thường hiểu nước trời giống như
triều đại vua Chúa trần gian ở trên chín tầng mây. Nơi đó, Chúa Cha và Chúa Con
ngự trên ngai vàng, các Thánh xì xụp quỳ gối tung hô:
Thánh Thánh Thánh…không biết mỏi miệng là gì
!!!
Còn tôi, một tên vô danh tiểu tốt, chỉ đứng
rất xa…mấp mé cửa Thiên Đàng..lơ tơ mơ có thể bị rơi tỏm xuống hỏa ngục
!!!
Hiểu đúng về nước
trời.
Chúa ở đâu, nước trời ở đó. Chúa sống trong tôi thì Nước
Trời ở ngay trong tôi.
Chính đức Giêsu đã khẳng
định: Và người ta sẽ không nói :
‘Ở đây này !’ hay ‘Ở kia kìa !’, vì này Triều Đại Thiên Chúa đang ở giữa
các ông.”
(Lc 17:21)
Tóm lại, từ nay, điều quan trọng nhất là phải thay đổi quan niệm.
Từ quan niệm lạc quan yêu đời dựa vào tình yêu của Chúa,
tôi sống trong tâm tình con yêu dấu
của Ngài thì chẳng mấy chốc một ngày đẹp trời nào đó tôi bỗng
khám phá ra rằng:
Ánh sáng của Chúa đang bừng sáng lên trong
căn phòng Tâm linh của tôi.
Trích:( CUNGCHUAVAO DOI )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét