ĐÂY CHỈ LÀ TRANG BLOG CÁ NHÂN,KHÔNG ĐẠI DIỆN CHO TÔN GIÁO HAY ĐOÀN THỂ NÀO.CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ VÀO XEM

Thứ Ba, 20 tháng 9, 2011

HỐI NHÂN

 Tôi không phải người toàn vẹn toàn mỷ,ở vào tuổi thanh niên sung sức,có công việc làm ổn định,có thu nhập tương đối không phải lo nghĩ cho ngày mai,tôi lao đầu vào những thói vui phàm tục,tuy không hại ai nhưng cũng không thể kể là vô hại cho tâm hồn.Một hôm nhìn lại mình,nhìn lại gia đình, tôi chợt tỉnh giấc,cố gắng xiềng xích lại bản thân,chống lại mọi cám dỗ xảy ra ào ạt trong tâm hồn.Từ chối nghe mọi cuộc điện thoại vào những lúc mà tôi biết "quân dử" đang gọi đến,giả điếc làm ngơ khi đi ngang qua những quán nhậu,bia ôm quen thuộc,bỏ ngoài tai những lời trách móc,gièm pha của bạn bè.Tôi dần dần thấy bình an trong tâm hồn,và để thật sự nhẹ nhõm hơn,tôi quyết định đi đến Tòa Giải Tội.Suy nghĩ thì dễ nhưng khi thực hành thì mới thấy khó,tôi nhìn Tòa Giải Tội như một phạm nhân nhìn thấy Tòa Án.Tôi đã bỏ đi ra cửa mấy lần nhưng rồi một sức mạnh vô hình nào đó lại lôi kéo tôi trở vào.Hôm nay sắp đến Phục Sinh nên giáo dân đến Tòa Giải Tội rất đông,tôi đứng vào sắp hàng,miệng lẩm nhẩm ôn lại những gì mình sẽ nói,sẽ thú thật hết cùng người thay mặt cho Chúa.
Giải Tội cho tôi là một vỉ Linh Mục già,tôi lí nhí xưng hết mọi tội lỗi đã phạm " Nói lớn một chút " vị Cha già nói như thét lên qua tấm màn mỏng,tôi giật mình và can đảm nói lại lần nữa.Ngài vén tấm màn nhìn tôi và tôi thật sự muốn độn thổ khi nghe tiếng Ngài la lên"Ôi!Lạy Chúa tôi! con còn trẻ sao mà râm rục thế ".Sau lưng tôi có tiếng cười khúc khích.Chạy như biến ra khỏi Nhà Thờ,quên luôn việc đọc kinh đền tội.Tôi thề là sẽ không bao giờ xưng tội,có tội gì tôi sẽ đến bàn thờ,xưng thẵng với Chúa,không thông qua các đấng thừa sai của Người !
Và tôi giữ lời thề như thế suốt trên 30 năm,một hôm tôi ngồi tâm sự với một vị Cha Xứ,tiện miệng tôi kể lại chuyện xưa như một câu chuyện khôi hài đã xảy ra cho mình.Nghe xong Ngài nhìn tôi"Có thật thế sao? ".Tôi cười buồn" Dạ ! đúng vậy "
- Ngày mai anh đến với tôi nhé ! Anh cần phải trở về Tòa Giải Tội
- Nhưng thưa Cha ?
- Anh không cần phải kể cho tôi nghe chuyện gì cả.Anh làm gì Chúa đã biết hết rồi!
Hôm sau lấy hết can đảm tôi ghé qua Giáo Xứ của Ngài.Vị Chánh Xứ đón tôi tại cửa,đưa tôi vào Tòa Giải tội.Ngài nói " Cái quan trọng là anh có dám đến gặp tôi tại đây hay không?Anh phạm tội gì Chúa đã biết hết rồi,anh không cần phải kể lại cho tôi nghe lần nữa".
Tôi bắt đầu quỳ xuống bắt đầu làm Dấu Thánh" Nhân Danh Cha và Con....".Khi tôi đứng lên ,con người tôi hình như khác hẵn,tôi nhẹ nhàng thanh thản như vừa trút được một gánh nặng mà mấy mươi năm nay tôi mang vác trên lưng,Ngắm Chúa chịu nạn trên Thập Giá,nhìn bóng vị Cha Xứ khuất sau khung cửa,nhìn lại mình,tôi thật sự yêu quý cuộc đời này biết bao!

phuocluonghuu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét