Cha mới lên ngôi giáo hoàng mấy
ngày mà chúng con thấy nhột quá. Báo đài càng khen cha nhiều chừng nào, chúng
con càng nhột chừng đó. Chúng con không thể nào bịt miệng được báo đài. Chúng
vớ được đức tính lạ, chúng ra rả suốt và dù một người có đui điếc thế nào, cứ
nghe, cứ đọc bài vở về cha thì họ không thể nào không so sánh chúng con. Này
nhé:
Cha đi xe buýt, chúng con đi xe hơi xịn. Quận lỵ chúng con không có đường xá
tốt để đi, chỉ cần đi xe hai bánh là được rồi, nhưng chúng con cũng thượng
lên xe 4 bánh, lại còn thích mua xe Đức. Chưa mua được xe Đức lòng còn ấm ức.
Khi xuống xe, lại có người chạy nhanh xuống mở cửa. Chúng con chẳng mắc cở gì
cha ạ. Kệ, giáo dân cày bừa thì đó là việc của họ, chúng con lo việc trên
trời!
Cha ở nhà tầm thường, chúng con ở nhà cao cửa rộng. Khi mới chịu chức, mới đi
xứ, việc đầu tiên là chúng con xây nhà thờ, nhà xứ. Của đáng tội, giáo dân
thương chúng con lắm, chúng con chỉ cần đăng đàn khơi lên niềm tự hào có một
giáo xứ đẹp là bổn đạo người giúp công, người giúp của, chúng con có cơ ngơi
tốt đẹp. Kệ, có thực mới vực được đạo. Chúng con khổ cực lâu rồi.
Cha tự nấu ăn, chắc cha có nhiều nữ tính, đàn ông chúng con không ai vào nhà
bếp. Bà bếp phải thay đổi món thường xuyên mà cha ơi, không nói, các bà giáo
hữu cũng tự động đến nấu. Đồ ăn chúng con ăn không hết. Chúng con chưa có văn
hóa từ chối. Cha trốn các bữa tiệc linh đình, dùng thì giờ đó để đi thăm giáo
dân nghèo. Còn chúng con... ai quên mời là khốn cho họ!
Cha ngồi ở hàng cuối, khi nào đi họp chúng con cũng ngồi theo phẩm trật. Quen
rồi cha ạ! Thói quen làm nên cá tính. Con đứng hạng nhất trong giáo xứ thì
phản xạ tự nhiên của con là lên ghế nhất. Xuống ngồi hàng dưới là phản đổi cả
một phong cách sống... Khó quá cha ơi! Ngựa theo đường cũ! Với lại thói quen
này không có trong bản chất. Bây giờ mà con giả bộ xuống ngồi hàng cuối,
chính con cũng cảm thấy lúng túng.
Cha tự làm lấy hết các công việc. Tự điện thoại (không nhờ thư ký) đến văn
phòng cha giám tỉnh để chào cha giám tỉnh. Chúng con có thư ký làm hết. Với lại
nhiều khi chúng con cũng không nghĩ đến chuyện chào thuộc cấp, họ phải đến
chào mình trước.
Không phí phạm, cha dặn em ruột của cha ở nhà, đừng qua Rome dự lễ lên ngôi
của cha, cha dặn các giáo hữu Á Căn Đinh đừng qua Rome , để dành tiền đó cho
người nghèo. Chúng con gởi giấy mời khắp xứ, khắp tỉnh hết cha ơi. Ai không
đi dự là chúng con vô sổ đen. Chờ đó... Rồi thì thuộc hạ chúng con làm việc
rất sáng tạo, họ nghĩ đủ cách làm vui lòng khách đến, làm vừa lòng khách coi.
Lắm lúc chúng con cũng bắt chước vua Tàu, mình ngồi trên ngai chễm chệ xem
bọn con nít múa. 10 năm, 25 năm, 50 năm... một đời một lần, không làm thì còn
dịp nào để làm? Tốn kém là chuyện nhỏ cha ạ. Chúa Giêsu cũng có nói người
nghèo thì lúc nào cũng còn đó... Còn vuột dịp 25 năm uổng lắm cha ạ! Giáo xứ
kia còn làm hoành tráng hơn con nữa đó. Với lại con cũng không biết có sống
thêm 25 năm nữa để làm 50 năm không. Cha thông cảm nhé.
Cha tự trả tiền phòng. Chuyện lạ với chúng con! Các đại gia trong giáo xứ
dành làm hết mấy chuyện này, không có đại gia thì trung gia, không trung gia
cũng tiểu gia. Chúng con quen rồi, gần như không bao giờ xuất tiền riêng để
chi vào một việc gì hết. Chuyện này không có trong văn hóa tiêu pha của chúng
con. Đi ăn, đổ xăng, mua thuốc lá, mua rượu, mua đồ lặt vặt... trừ khi chúng
con đi một mình; một khi chúng con đi chung với người thứ hai thì không bao
giờ chúng con móc ví hết. Tụi chúng con tối thiểu một người cũng có vài điện
thoại cầm tay, vài iPod... Không nhận giáo dân cũng dí vào tay, cái này đời
mới hơn này, cái này nhiều chức năng hơn nè... Con mà dùng quà của ai thì
người đó hân hạnh, mừng lắm lắm, từ chối sao đành. Chúng con lại nghĩ từ chối
là chạm đến đức ái.
Cha có óc hài hước. Hài hước là đặc nét của người có óc thông minh cao độ.
Không dễ cha ơi! Con không được thông minh, con không dám cười trước người
khác. Lâu dần không cười thì thành nghiêm, đừng ai giỡn trước mặt con. Cha
ơi, chúng con có những người không nhếch được một nụ cười, đến mức giáo dân
thầm thì sau lưng, ai bắt cha đó đi tu mà trông khổ ải thế. Chẳng ai hết
nhưng chúng con không vượt lên được số phận, bởi vì chúng con nghĩ số phận
bắt mình đi tu!
Có một chuyện con chưa hiểu cha ạ. Khi vào y khoa, phải thi tuyển rất khó,
phải là những người rất giỏi mới đậu; nhưng khi ra hành nghề, tìm một bác sĩ
giỏi rất khó cha ạ. Muốn vào chủng viện cũng phải có một trình độ thông minh,
thánh thiện trên trung bình nào đó, nhưng khi ra làm cha, tìm một cha giỏi và
thánh thiện thì cũng khó như Diogène đốt đuốc ban ngày đi tìm người. Vì sao
cha vẫn giữ thông minh và thánh thiện lâu như vậy, đó là câu hỏi mà khi có
dịp con sẽ hỏi cha. Con biết cha sẽ trả lời cha dùng thông minh thánh thiện
của quả tim. Nhưng chúng con, chúng con cũng có những người có quả tim tốt
vậy mà sao giáo dân than phiền rằng họ không có được một mục tử thánh thiện.
Cha đơn giản, chúng con rắc rối cầu kỳ. Chúng con vừa chịu chức là bố mẹ
chúng con - dù còn trẻ - đã vội lên chức ông cố, bà cố và họ thích lắm vì
được vị vọng, được nhiều bổng lộc. Chính chúng con cũng chưa hiểu vì sao có
văn hóa lên chức cố như vậy. Cha là linh mục chứ cha có phải là cha gia đình
đâu mà cha mẹ lên chức ông bà cố có cháu, có chắt.
Cứ mỗi lần cha đi ra ngoài, gặp gỡ ai đó là mỗi lần cha tạo một sự kiện mới.
Hôm thứ bảy 16-03-2013, cha đi gặp 3000 ký giả, ngay lập tức họ khen cha là
bậc thầy của truyền thông. Được ký giả Tây phương khen không phải dễ. Họ
không có văn hóa nhận phong bì. Họ là những người bỏ lên bàn cân cân từng chữ
trước khi hạ bút và họ khen ngay “cha đã tìm đúng chữ để nói chuyện với ký
giả.”
- " Từ khi Đức Giáo hoàng Bênêđitô từ chức, các bạn có nhiều việc để làm hen,
tôi cám ơn các bạn đã làm việc rất chuyên nghiệp."
Xong! Thu được cảm tình rồi (biết nghĩ đến người khác trước...)! Sau 15 phút
nói chuyện, cha được 3000 ký giả vỗ tay “Đức giáo hoàng muôn năm! Viva il
papa!” đúng kiểu các buổi hòa nhạc rock!
Được con cái thương rồi, cha như người cha nhắn nhủ con: “Nhớ nhé, chú ý đến
sự thật, đến cái thiện, đến cái đẹp nhé. Chính lúc đó, lúc con cái đã lắng
nghe, cha mới kể chuyện mật viện và lựa chọn tên Phanxicô: “Khi tình thế trở
nên nguy hiểm vì số phiếu sắp đến bờ. Đến khi nguy hiểm thật sự, bạn thân của
tôi là Hồng y người Brasil, cha Hummes, ngài ngồi bên cạnh ôm tôi thật lâu để
nâng đỡ tôi: “Đừng quên người nghèo nghe”, tôi nghĩ ngay đến Phanxicô
Át-xi-di, đến chiến tranh. Phanxicô là nghệ nhân của hòa bình. Và cái tên
Phanxicô đến ngay trong quả tim tôi.” Và thế là cả phòng xúc động ngay lập
tức.
Có hơn 3000 ký giả nhưng chỉ có hơn một trăm ký giả bốc thăm trúng để lên
chào cha. Ai có vẻ như muốn quỳ gối là cha đỡ lên ngay, và cũng tỏ ra không
muốn để bị hôn nhẫn.
Trọng kính cha, chúng con biết chúng con để cả đời cũng không học xong gương
của cha. Xin cha ôm chúng con vào lòng, cầu nguyện cho chúng con.
De Mateo
|