Lúc này không khí
Giáng sinh đã ngập tràn khắp nơi trong Thành phố Vũng Tàu.Rõ nét nhất là các
khách sạn, nhà hàng,quán Cà phê... đều được trang hoàng rực rỡ bằng các cây
thông, ông già Nô en,hang đá,những mô hình đặc trưng về Nô en thật dễ thương và
lộng lẫy khiến người người nô nức hơn.Giáng sinh bây giờ không chỉ dành
riêng cho người có đạo mà người ngoại đạo cũng vui chung.Giáng sinh lại gần với
Tết Dương lịch nên chuyện cùng đón ngày Chúa sinh ra đời rồi vui năm mới đã
thành thông lệ.Tôi thì dù mình không có đạo cũng rất vui mừng và lâng
lâng với những niềm vui trong tiếng nhạc Giáng sinh an lành.Yên bình hạnh phúc
đã là tất cả mong ước của mọi người.
Ngày các con tôi còn
nhỏ, chúng vẫn thích được ông già Nô en tặng quà sau một đêm ngủ dậy.Và tôi
luôn đóng vai Ông già Nôen thân thương ấy lén đặt lên đầu giường của các con
món quà nhỏ được gói giấy hoa,cột nơ đỏ, phần lớn là một quyển sách truyện hay,
vài viên kẹo ngọt hay con búp bê, gấu bông nhỏ bé tùy theo khả năng tài chính
mình lo được,vậy mà các con tôi rất thích, chúng sống trong ước mơ đơn sơ ấy
cho đến khi lớn lên và luôn thắc mắc vì sao ông già Nô en quá tài,tâm lý, biết
rõ ước mơ của mình đến thế.Nhìn con vui sướng mà tôi cảm động.Ngày thơ ấu,tôi
không năm nào được ông già Nô en cho quà dù mỗi lần đến Giáng sinh tôi vẫn luôn
đến trước hang đá, nhìn lên tượng Đức Mẹ cầu xin những ước mơ nhỏ nhoi đời
thường mình mong muốn và tạm yên tâm là lời cầu xin của mình sẽ được ghi nhận.
Lớn hơn, tôi hiểu
thêm cuộc sống khó khăn của ba mẹ phải nuôi bầy con ăn học,phải vất vả sớm
hôm...không thể chăm sóc khoảng trời cổ tích mà tôi lãng đãng mong chờ.Tôi vẫn
lớn lên,vẫn xem Giáng sinh như dành riêng cho mình,mơ mộng đủ điều và lang thang
cùng bạn bè vào những đêm Thiên Chúa giáng trần ban ơn lành xuống khắp thế
gian, tôi cũng tay trong tay với hắn hẹn hò và nghe sâu thẳm trong hồn,trong
trái tim mình chút gì đó lâng lâng khi mùa xuân đến vội!Thủa ấy,Đêm giáng sinh
nào tôi cũng làm thơ, viết những bài văn nguyện cầu hòa bình, đứng lặng trước
biển mà nghe ầm ào sóng vỗ, nghe trái tim mình thổn thức khi không có hắn kề
bên, khi tôi phải chia xa hắn vĩnh viễn,buồn tênh.
Chiến tranh khốc liệt
đe dọa tất cả chúng tôi thời đó,hạnh phúc là xa xỉ kèm theo những cuộc chia
lìa.Tôi chỉ biết cầu xin bình an vào đấng tối cao mà mình tin tưởng.Kể cũng lạ,
dù ngoại đạo nhưng tôi vẫn thích câu: “Vinh danh Thiên Chúa trên trời,bình an
dưới thế cho người thiện tâm” để yên chí về một phép mầu nào đó,hễ ai
thiện tâm đều được bình an,đơn giản mà sâu lắng.Rồi cuộc đời xô đẩy, những bôn
ba gắn liền gian nan cuộc sống khiến tôi mải mê tìm mãi chuyện đời dâu bể, bạn
bè cứ xa dần...mấy mươi năm sau gặp lại,tôi hiểu được cạnh bên mình còn có một
khung trời bạn bè xưa thời đi học,gặp lại nhau chỉ nhắc chuyện lớp học, sân
trường, thầy cô và những giờ học khó quên đã thành kỷ niệm.
Vũng Tàu thay đổi
nhiều đẹp tuyệt,nhưng biển nghìn đời vẫn cũ, vẫn sóng mênh mông gieo mãi trong
hồn tôi kí ức nhớ nhung.Ngôi giáo đường nay đã già và những hàng cổ thụ bị bão
quét còn lơ thơ vài gốc nhìn thật buồn như tôi mỗi lần có dịp đi ngang nơi
ấy.Thoắt đó mà tôi đã trở thành người cao tuổi hay đứng lặng nhìn cảnh cũ mà
lãng đãng chuyện xa vời.Ừ, bất chợt tôi nhớ mấy câu thơ: của Bà Huyện Thanh
Quan trong bài thơ Thăng Long Hoài Cổ ngày xưa đã học:
“Lối xưa xe ngựa hồn
thu thảo
Nền cũ lâu đài bóng
tịch dương
Đá vẫn trơ gan cùng
tuế nguyệt
Nước còn cau mặt với
tang thương”
Càng đọc càng thấm
thía về đời người mong manh và những kỷ niệm bỗng chốc là dĩ vãng xa xôi.Đời
thay đổi đến chóng mặt,đó là lẽ thường tình mà sao tôi vẫn cứ vấn vương để trăn
trở hoài cho những ước mơ tuổi trẻ đã tạm quên do những chi phối nghiệt ngã đến
nay vẫn chỉ là mơ ước.Thêm một mùa Giáng sinh nữa lại về,tóc trên đầu đã có
nhiều sợi bạc!những nếp chân chim đã tìm đến tự bao giờ trên gương mặt luôn
khắc khoải lo âu.Tôi chợt thảnh thốt thấy mình vẫn chưa được bình yên,vẫn còn
bôn ba và nhìn quanh bạn bè cũng thế.Chao ơi!có những đêm dài thức trắng để làm
việc mong tìm được chút nhẹ nhàng cuộc sống, tìm chút tươi vui giữ mãi nụ cười
coi vậy mà cũng khó quá chừng dù đã khá quen từ lâu,từ lâu khi tuổi mình mới
đôi mươi,nay con cái đã sắp ba mươi đấy thôi.
Có lẽ con người hay
tham lam trong đó có tôi, tham hoài một cuộc sống bình yên, tham hoài một điều
an vui, no đủ khó nói!Để mỗi lần Giáng sinh về dù là ngoại đạo tôi cũng nguyện
cầu sao cho nồng nàn yêu dấu đừng mất đi và con người mãi yêu thương nhau trong
niềm tin yêu về đấng cứu thế cao cả cứu rỗi chúng sinh được an lành trong cuộc
sống.Giáng sinh lúc nào cũng nồng nàn trong tôi,nhẹ như hương hoa hạnh phúc,
như nắng ấm xua tan màn đêm băng tuyết của mùa đông cho mùa xuân về ngự
trị.Văng vẳng đâu đây ca khúc "Đêm Thánh vô cùng" khiến lòng người ấm
áp bình yên và tôi lại đón thêm mùa Giáng sinh khi tuổi đã hoàng hôn.
Thân chúc các bạn mùa
Giáng sinh an lành,hạnh phúc,bình yên, tràn ngập yêu thương các bạn nhé!
PHAN THỊ VINH
Lời giới thiệu :
Chị Phan Thị Vinh là một nhà văn,một nhà biên kịch,cựu giám đốc một Trung Tâm Văn Hóa trong Tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu của chúng ta.Chị không phải là một tín đồ của đạo Thiên Chúa nhưng chị có một niềm tin mãnh liệt nơi Đức Mẹ.Niềm tin của chị đôi khi làm chính chúng ta cũng phải suy nghĩ.
Chị Phan Thị Vinh đứng bên phải Cha Chánh Xứ
thanh tâm kìa ^^
Trả lờiXóa