Ông ra công viên tập dưỡng
sinh và kết thân với một bà cụ kém hơn ông 2 tuổi,lúc đó tuổi ông vừa tròn
100.Họ đều đặn bên nhau mỗi buổi sáng như một cặp tình nhân . Có một điều ông
không thích là bà ưa cằn nhằn ông về cái tật hay quên đội nón khi đi ra sương sớm.Một
hôm bà bị đột quỵ,sống luôn đời sống thực vật không bao giờ tỉnh lại nữa.Ông ra
đi một mình nhưng ít thường xuyên hơn.Một ngày kia khi cúi xuống gỡ cọng dây
thun vướng vào ngón chân,ông hoa mắt ngã ngay xuống lòng đường...Bác sĩ kết luận
ông bị gãy xương bả vai và xương chậu,có thể sẽ lâu hồi phục.Sức khoẻ ông yếu dần,các
bệnh cơ hội thừa lúc đó tấn công.Ông lìa đời khi tuổi vừa qua 104.
Bên nhà kia bà cụ
hơi thở lúc còn lúc mất,các con cháu tụ họp nhau đọc kinh,khấn cầu...Bà tắt hơi
đi theo ông sau một ngày.Bên cõi vĩnh hằng hai người chắc vừa gặp lại nhau
" Ông lại không đội nón nữa rồi ? "
" Ông lại không đội nón nữa rồi ? "
( viết theo một câu chuyện có thật )
( Phuocluonghuu )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét